Đề Xuất 5/2023 # Chân Huyên Truyện : Chương 6 # Top 13 Like | Asianhubjobs.com

Đề Xuất 5/2023 # Chân Huyên Truyện : Chương 6 # Top 13 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Chân Huyên Truyện : Chương 6 mới nhất trên website Asianhubjobs.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Chương 6 : Tuyết Mai.

Đoạn nào khó hiểu , mình có chú thích luôn cho mọi người dễ đọc.

^^

nào í.

Thấm thoắt vào cung đã ba tháng. Tân niên sắp đến , trong cung cũng lộ không khí vui mừng. Tăng nhân tụng kinh niệm phật ngày càng nhiều. Tới 25 tháng 12 , phần thưởng cuối năm cũng được tặng thưởng nhiều . Tuy rằng là một quý nhân bệnh tật , ban thưởng cũng không ít , hơn nữa có Mi Trang tỷ , Lăng Dung , và Thuần Thường tại còn được ban tặng thêm , cũng có thể coi là tân niên sung túc. Đường Lê cung tuy lạnh lẽo , nhưng trên mặt người hầu đều vui vẻ , vội vàng quét dọn lại cung , treo đèn cát tường , dán chữ phúc.

Trận đại tuyết rơi đã hai ngày , ngày càng lạnh , tôi đưa tay hơ vào lò sưởi gần cửa sổ , nhìn bồ công anh bay lơ lửng rơi xuống mặt tuyết . Tinh Thanh đi tới cười nói với tôi : “ Tiểu chủ nghĩ cái gì mà mất hồn vậy? Không nên đứng dưới cửa sổ lâu , cẩn thân đau đầu.”

Tôi cười : “ Ta nghĩ trong cung chúng ta có đủ thứ , chỉ thiếu vài cành hoa mai và tùng bách. Mùa đông tới rồi mà ở trong viện chẳng có gì , hoa cũng không có , chỉ có thể nhìn tuyết.”

Tinh Thanh nói : “ Trước giờ Sử mỹ nhân không thích hoa cỏ , ghét hoa đẹp hơn người. Hơn nữa , càng không thích hoa mai , nhất là vào mùa đông nó mới nở , người cũng lạnh , cái mũi đỏ bừng , càng không đẹp bằng hoa. Còn mùi cây tùng bách không được thơm nên ghét nốt.”

Tôi cười : “ Nhìn thế mà Sử mỹ nhân thú vị ghê !”

Cận Tịch đi tới trừng mắt nhìn Tinh Thanh : “ Không được nói bừa bãi ! Cung nữ không được nghị luận chủ tử ở sau lưng.”

Tinh Thanh lè lưỡi : “ Nô tỳ chỉ nói ở trong cung , quyết không nói ra ngoài.”

Cận Tịch nghiêm túc nói : “ Nói ở trong cung mà người ngoài nghe thấy , vô duyên cớ tiểu chủ nhà mình bị rước hoạ vào thân thì sao ?”

Cận Tịch đi đến bên cạnh tôi nói : “ Quý nhân không thích nhìn cảnh sắc bên ngoài , hay là  nô tỳ cho người dán giấy lên cửa sổ.”

Tôi cao hứng : “ Ta muốn làm. Chúng ta cùng nhau cắt dán giấy chữ Hỉ đi.”

Cận Tịch lên tiếng , chỉ chốc lát sau ôm xấp giấy màu và chỉ đến.. Các cung nữ ở trong cung lâu ngày , rảnh rỗi lại cắt giấy chơi nên cũng khá am hiểu cái này. Bởi vậy , nghe tôi nói muốn dán giấy lên cửa sổ , tất cả đều vây quanh cái lò sưởi cùng làm.

Hai canh giờ trôi qua , trên bàn là một đống hình thù khác nhau : Chim Khách Đăng Mai , Nhị Long Diễn Châu , Khổng Tước Xoè Đuôi , Thiên Nữ Tán Hoa , May Mắn Có Thừa , Ngũ Phúc Lâm Môn , còn có Liên , Lan , Trúc , Cúc , Thuỷ Tiên, Mẫu Đơn , Tuổi Hàn Tam Hữu.

Tôi nhìn một lần , khen : “ Cận Tịch giỏi thật  , không hổ là cô cô.” Cận Tịch hơi đỏ mặt , khiêm tốn nói : “ Làm sao so được với Quý Nhân “ Cùng Hợp Nhị Tiên” trông rất sống động.”

Tôi cười nói : “ Trên đời không có Cùng Hợp Nhị Tiên , chỉ là tuỳ tiện cắt thôi. Nếu có thể cắt giống người thật mới là có bản lãnh.”

Vừa dứt lời , Bội Nhi hét lên : “ Tiểu Duẫn Tử cắt giống người quá.”

Tiểu Duẫn Tử lập tức cốc đầu nàng ấy : “ Trước mặt tiểu chủ đừng nói hươu nói vượn , làm gì có chuyện này?”

Bội Nhi không phục : “ Nô tỳ vừa thấy tận mắt Tiểu Duẫn Tử cắt hình giống tiểu chủ lắm , giấu trong tay áo í !” Tiểu Duẫn Tử đỏ mặt , nhỏ giọng nói : “ Nô tài không dám bất kính với Tiểu chủ.”

Tôi ha hả cười : “ Vậy thì sai? Ta chưa bao giờ ….câu nệ tiểu tiết. lấy ra cho ta nhìn đi.”

Tiểu Duãn Tử ngượng ngùng cho tôi xem : “ Quả nhiên là tinh xảo ! Tiểu Duẫn Tử , tay ngươi khéo quá.”

Tiểu Duẫn Tử nói : “ Tạ ơn quý nhân khích lệ. Nô tài vụng về , không dám cắt hình quý nhân thành xinh đẹp được .”

Tôi cười nói : “ Chỉ được cái lém lỉnh . Hình này đẹp quá , ta rất thích.”

Lưu Chu cười tủm tỉm hỏi : “ Hắn lanh lợi thế mà. Nghĩ sao lại cắt giống tiểu chủ thế?”

Tiểu Duẫn Tử nghiêm trang nói : “ Từ lúc tiểu chủ nhờ Ôn thái y đến chữa ca ca của nô tài , bọn nô tài đều cảm động và  nhớ nhung đại ân tiểu chủ , cho nên đặc biệt cắt giống tiểu chủ , ở trong cung ngày đêm kính lễ.”

Tôi nghiêm mặt nói : “ Ngươi và ca ca ngươi có lòng ta nhận , chỉ là không hợp quy củ , truyền ra ngoài lại không tốt. Không bằng dán ở trong cung.”

Cận Tịch đứng dậy nói : “ Trong cung có tập tục , vào đêm giao thừa treo đồ vật mình yêu thích lên cành cây cầu năm sau mọi sự như ý. Nếu tiểu chủ thích hình Tiểu Duẫn Tử cắt , chi bằng treo nó lên cầu phúc , cũng là phần thưởng mặt mũi cho Tiểu Duẫn Tử.”

Tôi mỉm cười nói : “ Chủ ý này rất hay .” Rồi bảo Hoán Bích lấy tiền thưởng Cận Tịch và Tiểu Duẫn Tử.

Đang lúc náo nhiệt , có người xốc mành tiến vào thỉnh an , đó là cung nữ của Lăng Dung là Bảo Quyên đến , bê hai chậu cây thuỷ tiên đi vào : “ An tiểu chủ đích thân trồng mấy chậu thuỷ tiên này , hôm nay nở hoa rồi , sai nô tỳ đưa cho Hoàn quý nhân ngắm cảnh.”

Tôi cười nói : “  Vừa khéo , hôm nay bọn ta cắt giấy dán cửa sổ , tiểu chủ nhà ngươi liền phái ngươi tặng chậu hoa. Huệ tần tiểu chủ có ở đó không?”

Bảo Quyên đáp : “ Đã sai Cúc Thanh đem tặng 2 chậu rồi ạ , còn tặng Thuần thường tại 1 chậu.”

Tôi gật đầu : “ Trở về nói tiểu chủ ngươi biết là ta rất thích . Bên ngoài tuyết lớn , ngươi ở lại giữ ấm người đã , đừng để lạnh cóng.” Bảo Quyên gật đầu đi xuống.

Đêm 30 trôi qua nhất nhanh. Mi Trang , Lăng Dung và Thuần thường tại được mời tham gia yến tiệc do Hoàng Thường và Hoàng Hậu chủ trì , thế nên không thể tới gặp tôi. Tôi thân bệnh tật , Hoàng Hậu ân chuẩn tôi ở lại cung tĩnh dưỡng , không cần dự tiệc. Mọi người ăn cơm tất niên xong , cùng nhóm người hầu hạ đón giao thừa. Phẩm Nhi đun nước ấm đi vào nói oang oang : “ Tiểu chủ , bên ngoài tuyết ngừng rơi , còn bầu trời đầy ngôi sao , xem ra ngày mai trời trong xanh.”

“ Thật không?” Tôi cao hứng cười rộ lên : “ Không thể không thưởng thức cảnh đẹp này được !”

Cận Tịch phấn khởi nói : “ Vừa lúc Quý nhân có thể treo hình này lên cây trong viện cầu phúc.”

Tôi nói : “ Cây trong viện khô hết có gì mà treo , không bằng ra ngoài nhìn mai nở , rồi treo lên.”

Tiểu Duẫn Tử đáp : “ Phía nam Lâm Uyển cung có vườn mai rất đẹp , hay là cung chúng ta cùng ta đó xem cho gần.”

Tôi hỏi : “ Là bạch mai sao?”

Tiểu Doãn Tử nói : “ Là mai vàng .”

Tôi hơi nhíu mi : “ Mai vàng sắc không đẹp , hương lại nồng như mùi rượu. Còn có cây gì khác không?”

Tiểu Doãn Tử điệu bộ nói : “ Phía đông Lâm Uyển cung có mai viên , tâm nhuỵ mùi hương đàn , nở ra màu hồng , người xem đều ngay người. Mỗi tội hơi xa.”

Tuyết đêm trăng sáng , hắt chiếu vào từng cánh mai làm đẹp lòng người. Tôi muốn đi , đứng lên lấy một cái áo choàng lông chim , đội mũi lên vừa đi vừa nói : “ Vậy ta thử đi ra đó xem.”

Tiểu Doãn Tử căng thẳng , mặt mũi trắng bệch , lập tức quỳ xuống tự tát chính mình : “ Đều do nô tài lắm miệng . Thân mình tiểu chủ còn không khoẻ , không chịu nổi lạnh. Huống hồ ngày trước Hoa phi phân phó tiểu chủ bị bệnh không nên ra ngoài , nếu chuyện này vào tai Hoa phi thì phải làm sao?”

Tôi mỉm cười nói : “ Lo cái gì? Đêm dài nhân tĩnh , tần phi đều trong yến tiệc . Ta đặc biệt mặc quần áo này , không ai phát hiện được đâu. Huống hồ ta bệnh lâu như vậy , đi ra ngoài giải sầu mới có ích.” Tiểu Doãn Tử còn muốn khuyên nữa  , tôi chạy 3 bước đã ra ngoài cửa , quay đầu lại : “ Một mình ta đi , không cho ai theo. Nếu ai to gan dám ngăn lại , phạt quỳ trong tuyết 1 đêm đón giao thừa.”

Mới ra khỏi Đường Lê cung , Cận Tịch và Lưu Chu vội vàng đuổi theo : “ Nô tỳ không dám khuyên quý nhân. Nhưng quý nhân cầm đèn  đề phòng vướng tuyết , khó đi.”

Tôi đưa tay tiếp nhận ,  là một chiếc  đèn lồng nhỏ , sáng nhẹ , lại càng không sợ gió tuyết dập tắt. Tôi mỉm cười nói : “ Cũng là ngươi cẩn thận.”

Lưu Chu lấy cái lò sưởi nhỏ đặt trong lòng ngực tôi :  “ Tiểu thư cầm lấy sưởi ấm.”

Tôi cười nói : “ Sao không mang chăn đến luôn một thể?”

Lưu Chu hơi đỏ mặt , ngoài miệng lại cứng rắn : “ Tiểu thư cứ chê muội , Lưu Chu sắp khóc rồi này.”

Tôi cười : “ Bậy nào. Chê ngươi ngày càng không biết quy củ.”

Lưu Chu cũng cười : “ Nô tỳ làm sao nhớ đến cái quy củ đó chứ , nhớ kĩ phải cho tiểu thư khoẻ mạnh thôi.” Cận Tịch cũng nở nụ cười.

Tôi nói : “ Lấy về đi.Ta đi một chút sẽ trở lại .”

Con đường dài hẻo lánh trong cùng đã được quét dọn sạch sẽ , mặt đường hơi trơn , đi đứng phải cẩn thận chú ý . Đêm dài trời giá rét , các phi tần trong cung cùng ăn tiệc với Hoàng Hậu , Hoàng Thượng rất vui vẻ , cung nữ công công không ra ngoài , thị vệ tuần tra ban đêm cũng ít đi vài phần , không khí ngày này trông rất ảm đạm. Con đường đến Ỷ Mai Viên hơi xa , may mà đêm nay gió không lớn , trời rét cũng có y phục dày trên người phủ ấm. Ước chừng đi nửa canh giờ mới tới.

Đi vào viện , xa xa liền ngửi thấy mùi thơm mát , càng tới gần càng thấy thơm. Ỷ Mai Viên không có người quét dọn , tuyết ngừng rơi  đông lạnh lại.  Đôi hài da dê thêu hoa dẫm nát trên mặt tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt .Trong vườn yên tĩnh lạ thường ,  chỉ nghe tiếng đạp tuyết , cả vườn hồng mai mới nở cũng đượm tình ,  trên đoá hoa có điểm tuyết trắng , càng tăng thêm sức mạnh , tăng thêm thanh lệ ngông nghênh , cũng không biết vì tuyết lót mai hay mai nhờ tuyết nữa , thật là một ‘Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn’ cảnh giới thần tiên.

Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn : được cụ Giản Chi dịch là “chập chờn hương thoảng, bóng cành xiên ngang”. Các thi nhân đời sau đã khen ngợi rằng chỉ với bẩy chữ, câu này đã diễn tả đủ được vẻ đẹp của hoa mai.

Tôi kìm lòng không được , đến gần 2 bước , hương mai mát lạnh dường như muốn cốt tuỷ người đều phải biến thành một mảng băng thanh ngọc khiết . Tôi thật sự rất thích . chọn đoá hoa đẹp nhất treo hình giấy lên , bất chấp băng tuyết bão tuyết thành tâm quỳ xuống , cầu khấn :

“ Chân Huyên cầu nguyện cha mẹ an khang , huynh muội bình an.”

“ Cầu nguyện có thể sống cả đời bình an trong cung.”

Nghĩ đến đây , không khỏi ảm đạm , không muốn bản thân cuốn vào vòng xoáy thị phi trong cung , cả đời này chắc giả bệnh mất , đến chết cũng được mai táng ở đây , trở thành bạch đầu cung nữ tại , nhàn toạ thoại huyền tông.

“ Nguyện một lòng , đầu bạc không phân ly” lại si tâm vọng tưởng rồi . Nghĩ vậy , trong lòng chua xót khôn kể , thở dài : “ Nghịch phong như giải ý , dung dịch mạc tồi tàn*”

Chú thích :

(*) Trích trong bài thơ “ mai hoa” của Thôi Đạo Dung đời Đường Câu thơ trên ý nói: nếu gió Bắc thực sự hiểu được tâm ý của hoa mai, xin đừng hủy hoại nữa.

Bạch đầu cung nữ tại , nhàn toạ thoại huyền thông :  Ý chỉ cung nữ sống trong cung lạnh lẽo , thê lương.

Vừa dứt lời , ở xa xa bỗng nhiên có một giọng nam vang lên : “ Ai đấy?” Tôi lắp bắp kinh hãi , ở trong vườn này còn có người khác nữa ! còn  là một nam nhân ! Tôi không lên tiếng , “hô” thổi tắt ngọn đèn , nấp sau gốc mai , người nọ dừng lại hỏi : “ Là ai?”

Bốn phía tĩnh lặng , chỉ nghe được tiếng gió thổi , hạt tuyết đọng rơi nhẹ xuống đất , sau một lúc lâu không có người lên tiếng. Tôi lấy áo choàng chùm kín cả người.  Ánh sáng mập mờ trắng dục , thật may vì vườn có nhiều cây cảnh , giống như vô số san hô chạy loạn hết cả lên , muốn phát hiện ra tôi cũng không dễ dàng gì. Tôi nín thở , chậm rãi đi , lắc  mình , sợ mình phát ra tiếng động.

Cước bộ người nọ cũng dần tới gần , mơ hồ có thể đấy được chiếc giày có hoa văn hình giao long xanh nhạt  , chỉ cách mấy cây tùng mai vài cước bộ. Giọng điệu của hắn rất nghiêm khắc : “ Nếu không lên tiếng , đừng trách ta vô tình.”

Tôi đứng bất động , hai tay nắm chặt , cả người đông lạnh có chút cừng đờ , người có góc áo màu xám bạc cách tôi không xa , mặt trên còn có hoa văn hình rồng , trong lòng kinh hãi  , đột nhiên quay đầu lại thấy cánh cửa sau vườn xuất hiện cung nữ mặc y phục xanh biếc , nhanh trí nói : “ Nô tỳ là cung nữ ở Ỷ Mai Viện , đi cầu phúc , không muốn quấy rầy tôn giá , xin thứ tội.”

Người nọ lại hỏi : “ Tên ngươi là gì?” Tôi sợ hãi , lấy lại bình tĩnh : “ Tiện danh nô tỳ , chỉ bẩn lỗ tai tôn.”

Tôn : chỉ những người có địa vị cao.

Thấy hắn lại gần vài bước , gấp giọng nói : “ Ngài đừng tới đây , vớ tôi bị ướt , đang thay vớ  đấy.” Người nọ quả nhiên dừng lại , cũng không thấy hắn nói chuyện , một lúc sau , thấy tiếng bước chân dần dần vọng ở nơi khác , lúc này mới bừng tỉnh , vội vàng nhặt lòng đèn bị tắt chạy ra ngoài , giống như bị người khác đuổi theo vậy .

Cận Tịch , Hoán Bích thấy tôi mất hồn mất vía , hai chân rời rạc , tóc tai rối bời , hai người cả kinh nhìn nhau , đồng thanh hỏi : “ Tiểu chủ làm sao vậy?”

Hoán Bích lanh lẹ đi pha trà cho tôi , uống một ngụm xong , mới lấy lại bình tĩnh : “ Ở đó có  2 con mèo đen , không biết là ai nuôi , tự dưng bổ nhào vào người ta , sợ chết khiếp.”

Lưu Chu mỉm cười : “ Tiểu thư từ nhỏ chỉ sợ mèo , thấy 2 con , không bị doạ chết mới  lạ đó.” Lại giương giọng kêu : “ Bôi Nhi , mang canh gừng đến cho quý nhân ấm bụng.” Bội Nhi nghe lệnh đi xuống.

Cận Tịch nói : “ Trong cung , xưa nay nhiều người thích nuôi mèo , mà con mèo này hoang dã , thân mình tiểu chủ quý giá , phải cẩn thận.” Lại hỏi : “ Tiểu chủ cầu nguyện chưa?”

Tôi gật đầu : “ Cầu nguyện 3 lần . Không biết ông trời có trách ta tham lam không đây?”

Cận Tịch tươi cười nói : “ Chúc mừng tiểu chủ , câu cửa miệng nói ‘miêu mang cát vận’. Tiểu chủ cầu nguyện liên gặp được mèo , tâm nguyện nhất định sẽ thành sự thật.”

Tôi mỉm cười : “ Cái gì không tốt , qua miệng các ngươi cũng là tốt. Nếu như ước nguyện thành sự thật , ta ngại gì bị nó doạ.” Nói xong , bảo Tinh Thanh mang nước đến , rửa chân cho tôi.

Tôi nghi ngờ . Hậu cung hôm nay có yến tiệc , cũng không mở tiệc chiêu đãi thân thích. Trừ Hoàng Thượng ra , các nam tử khác không thể xuất hiện trong hậu cung. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên hoa văn hình rồng …rồi đột nhiên cảm thấy , loại hoa văn đó ngay cả thân vương bình thường cũng không được mặc , hai là người đó ….may mà mình thoát thân , nếu không ngày tháng giả bệnh trong cung coi như uổng phí.  Cận Tịch và Tiểu Doãn Tử thăm dò ý tứ , thấy tôi có chút miễn cưỡng , cố ý hùa khiến tôi vui vẻ. Tôi nói tôi hơi mệt , muốn về phòng nghỉ ngơi. Cận Tịch đi vào tháo trang sức cho tôi.

Tôi rảnh rỗi hỏi : “ Hôm nay yến tiệc hậu cung , Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có mời người khác đến không?”

Cận Tịch nói : “ Theo lệ thường , có vài vị vương gia cũng tới.”

Người Cận Tịch nói là đại Hoàng tử của tiên hoàng Kì Sơn vương – Huyền Tuân , Tam hoàng tử Nhữ Nam vương – Huyền Tể , Lục Hoàng tử Thanh Hà vương – Huyền Thanh , Cửu hoàng tử Bình Dương vương – Huyền Phần. Tiên hoàng có 7 con trai, 2 con gái. Ngũ hoàng tử , Thất hoàng tử và Bát hoàng tử sớm băng hà.

Kì sơn vương Huyền Tuân là con của Nghi phi – Thái phi hiện giờ . Tuy là đứa con cả nhưng tính tầm thường vô vị , chỉ cầu làm gã thân vương an hưởng vinh hoa.

Tương thành vương – Huyền Tể con của Ngọc Ách phu nhân , Ngọc Ách phu nhân là em gái Bác Lăng Hầu . Năm xưa Bác Lăng Hầu mưu phản , Ngọc Ách phu nhân bị liên luỵ , không được sủng ái , buồn rầu đến chết. Trời sinh huyền Tể cánh tay khoẻ hơn người , võ dũng thiện chiến , tính cách chính trực , mãi đến khi Tiên Hoàng được làm vua mới phong làm vương. Hiện giờ Nam chinh bắc chiến , lập nhiều chiến công , chậm chí được Huyền Lăng nể trọng.

Thanh Hà vương – Huyền lăng thông minh sáng suốt , mẫu thân là Thư quý phi , thuở nhỏ được Hoàng Thượng sủng ái , mấy lần có ý định lập hắn làm thái tử, chỉ vì Thư quý phi xuất thân không cao quý nên bị người đời lên án , quần thần đồng loạt phản đối , không giải quyết được gì. Thư quý phi  tự xin xuất gia sau khi tiên đế băng hà ,Huyền Thanh được giao cho Lâm phi cũng chính là Thái hậu hiện giờ nuôi nấng. Huyền Thanh tinh thông lục nghệ , lại không thích chính sự , cả ngày lấy thi thơ làm bạn , người đời đặt phong hiệu : “ Tụ tại vương gia.”

Bình Dương vương – Huyền Phần là con út của Tiên Hoàng. Bây giờ mới 13 tuổi. Mẫu thân xuất thân hèn mọn , từng là cung nữ may vá trong cung. Tiên Hoàng băng hà cũng được phong làm thái phi , Bình Dương vương ( Ngũ hoàng tử ) từ nhỏ được Thái phi nuôi nấng.

Tôi chăm chúc nghe , trong lòng giống như có cái gì đó bất an , tốt nhất là đi ngủ trước, Mọi người cũng tản dần. Mơ màng ngủ một mạch đến nửa đêm , đột nhiên tôi bị luồng khí lạnh làm tỉnh giấc .

Có 1 số đoạn viết sai chính tả đã được sửa.

^^

Share this:

Twitter

Facebook

Like this:

Số lượt thích

Đang tải…

Truyện Giả Kết Hôn Xong Tôi Đem Con Chuồn Lẹ Chương 59

Tác giả: Tuyên Lê

Chương 59: Phiên ngoại 5: Bé con đi đâu thế? (4)

Vớ được món hời thế này, tổ sản xuất thực sự vui mừng khôn xiết, cắt là cắt thế nào.

Ngày thứ 2, MC giao nhiệm vụ cho 5 bạn nhỏ.

5 bạn nhỏ chia làm 2 nhóm, đến nhà dân trong thôn để lấy nguyên liệu nấu bữa tối.

Nguyên Bảo tình nguyện cùng nhóm với Simon.

Mọi người cực kỳ thích hai bạn nhỏ này. Nguyên Bảo thì mồm miệng ngọt xớt, tuy là Simon lạnh lùng nhưng cực kỳ lễ phép. Người dân trong thôn cực kỳ thích hai nhóc, còn tặng cho hai đứa thêm bao nhiêu là nguyên liệu, nào là thịt, nào là rau rồi cả trứng gà nữa.

Nguyên Bảo và Simon hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn nhóm kia, lấy đồ xong thì về căn nhà tre của Simon.

Bếp của nhà đó là rộng nhất, 5 ông bố đang tụ tập lại nấu cơm.

Nguyên Bảo nói với Nguyễn Khả Hạ: “Ba ba, con muốn đi tè.”

Nguyễn Khả Hạ hỏi Cố Kiếm, “Anh kiếm, nhà vệ sinh ở đâu thế? Nguyên Bảo muốn đi vệ sinh.”

Cố Kiếm gọi Simon, “Con dẫn em ra nhà vệ sinh đi.”

Nguyên Bảo giải quyết xong, Simon nói, “Anh cũng muốn đi tè.”

Hai bé trai không đóng cửa, tổ tiết mục bảo vệ nơi riêng tư của hai bé không quay thẳng, chỉ đứng xa quay bóng lưng hai bé.

Nguyên Bảo còn chưa kịp ra ngoài, thì đã thấy Simon cởi quần rồi.

Bé con nhìn chằm chằm Simon, miệng há hốc, hóa đá.

Nguyên Bảo hoài nghi nhân sinh rồi. Không chỉ hoài nghi nhân sinh mà còn “Oa” một tiếng rồi khóc lớn, sau đó Nguyên Bảo vừa khóc vừa chạy, chạy đến phòng bếp, nhào vào vòng tay Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ: “Con sao thế?”

Cố Kiếm đang nấu cơm cũng đặt nồi xuống, vội vã hỏi, “Sao Nguyên Bảo lại khóc thế? Simon bắt nạt con à?”

Nguyên Bảo vùi mặt vào ngực Nguyễn Khả Hạ, khóc đến thương tâm, “Huhuhuhuhuhuuhu Simon có cúc cu huhuhuhuhhuhh……”

Nguyễn Khả Hạ phụt cười, Cố Kiếm kinh ngạc trợn mắt, “Thằng bé không biết sao?”

Nguyễn Khả Hạ: “Tôi đã bảo với thằng bé bao nhiêu lần rồi nhưng mà nó không chịu tin cơ.”

Cố Kiếm không nhịn được cười lớn.

Simon đứng ở cửa phòng bếp, mặt đen thui, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi quay người bỏ đi.

……

Nguyễn Khả Hạ không biết nên khóc hay nên cười, nhẹ nhàng giải thích với Nguyên Bảo.

“Ba đã bảo với con Simon là anh từ lâu rồi mà. Con cứ nhất quyết không chịu tin, phải không? Bây giờ sao con lại khóc?”

Nguyên Bảo nấc: “Nhưng mà anh ý xinh lắm cơ ý.”

Nguyễn Khả Hạ: “Cứ xinh thì đâu có nghĩa không thể là con trai? Con cũng xinh mà, người khác cũng nhận nhầm con là con gái đấy thôi.”

Nguyên Bảo trầm mặc một lát, lau nước mắt.

Nguyễn Khả Hạ nói, “Vừa nãy con khóc trước mặt anh Simon đúng không? Bây giờ anh Simon giận rồi đó.”

Nguyên Bảo ngây ngốc lặp lại, “Anh Simon giận rồi.”

Nguyễn Khả Hạ: “Ừ, anh ý giận rồi. Con nghĩ xem, nếu như bạn thân của con không thích con nữa, chỉ vì phát hiện ra con không phải con gái, không chơi với con nữa, lại còn khóc trước mặt con thì con có vui không?”

Nguyên Bảo lắc đầu, hàng mi dài vẫn còn đọng nước mắt.

Nguyễn Khả Hạ: “Thế thì con phải làm gì nhỉ? Con làm sai, làm anh Simon buồn, có phải con nên xin lỗi anh không?”

Nguyên Bảo gật đầu.

Nguyễn Khả Hạ dắt Nguyên Bảo đi tìm Simon. Simon đang ngồi trên đất đếm kiến, bóng lưng nhỏ bé cực kỳ cô đơn.

Nguyễn Khả Hạ đẩy đẩy Nguyên Bảo, “Đi đi.”

Nguyên Bảo ngại ngùng đi đến, vỗ vai Simon, nhỏ giọng nói, “Simon…… Anh Simon, em xin lỗi.”

Simon không nhìn Nguyên Bảo, nhưng vẫn nói, “Không sao.”

Nguyên Bảo nói, “Vậy chúng mình có còn là bạn thân không?”

Cuối cùng Simon cũng quay đầu sang nhìn cậu nhóc, “Ừ.”

Nguyễn Khả Hạ đứng một bên cười, “Thế thì hai đứa ôm nhau một cái nào. Chuyện này qua rồi, sau này vẫn là bạn thân được không nào?”

Nguyên Bảo chủ động đến ôm Simon, Simon cũng ngắc ngứ giơ tay lên ôm lại.

Thế giới của con trẻ đơn giản lắm, dù không vui thì chẳng mấy chốc lại làm hòa như thường.

Nguyễn Khả Hạ kéo hai bạn nhỏ lại, “Được rồi, chuyện không vui đã qua cả rồi, đi nào, chúng ta đi ăn tối đi.”

Từ khi biết Simon là con trai, Nguyên Bảo không hề có chút xa cách nào với bé, thậm chí còn chơi như bình thường với Simon, nhưng mức độ quan tâm đến bé Dứa và Janice lại tặng vọt.

Nguyễn Khả Hạ rất buồn phiền. Mới tí tuổi đầu đã đi tà lưa các em gái như đúng rồi, rốt cuộc là ai dạy nó thế?

Nguyên Bảo nhìn bên ngoài cực kỳ ngây thơ vô tội, hai bé gái cũng rất thích thằng bé. Càng không cần nói đến chuyện Nguyên Bảo chơi cực kỳ hết mình nhưng cũng cực kỳ quan tâm đến hai bé. Lúc hai bé gái không vui, bé sẽ đi đến chọc cho hai bé gái cười. Lúc cùng nhau làm nhiệm vụ MC giao, Nguyên Bảo sẽ hô to cổ vũ chị và em gái, có lúc còn đích thân xuất trận giúp hai bé hoàn thành nhiệm vụ.

Có một lần, mấy bạn nhỏ đến chợ mua đồ được chỉ định trong khi ví tiền có hạn, rõ ràng Nguyên Bảo vẫn còn thừa rất nhiều tiền nhưng miệng nhỏ lại ngọt như bôi mật, mặc cả bằng được với người bán hàng.

Ban đầu, mọi người còn không hiểu tại sao bé lại làm thế, còn tưởng là bé tính toán sai rồi.

Sau đó mới lòi ra chân tướng.

Nguyên Bảo lấy chỗ tiền còn lại để mua cặp tóc cho Janice và búp bê vải cho em Dứa.

Những ông bố khác và tổ tiết mục bị Nguyên Bảo chọc cho cười bể bụng.

Nguyễn Khả Hạ:…… Không biết nên cảm thấy tự hào hay thấy mất mặt nữa.

………

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Nguyễn Khả Hạ nghiêm khắc hỏi con: “Tại sao hôm nay con lại thơm má em?”

Nguyên Bảo chớp chớp mắt, ngây thơ nói: “Bầu không khí thích hợp đến thơm ạ.”

Nguyễn Khả Hạ đầu đầy hỏi chấm. Không khí thích hợp? Vốn từ vựng phong phú ghê ha.

“Sau này con không được phép thơm em nữa.”

Nguyên Bảo bĩu môi, “Tại sao lại không được?”

Nguyễn Khả Hạ bất lực. Lại còn tại sao nữa? Ánh mắt của ba bé Dứa và Janice hừng hực như lửa, làm cậu chỉ muốn chui xuống đất cho rồi.

Nguyễn Khả Hạ: “Em chưa đồng ý chứ còn gì. Không được sự cho phép của em thì làm thế rất bất lịch sự, con hiểu không?”

Nguyên Bảo không đồng ý, “Ba ba, con cảm thấy ba nghĩ nhiều rồi.”

Nguyễn Khả Hạ lại hỏi chấm đầy đầu, “Con nói xem ba nghĩ nhiều gì cơ?”

Nguyên Bảo nghiêm túc giảng giải, “Em Dứa và chị Janice thích con mà, vì thế con không cần phải được cho phép. Ba lớn thơm thơm ba ba đã bao giờ xin phép ba ba đâu.”

Chú quay phim đứng ở góc nhà không nhịn được phụt cười.

Nguyễn Khả Hạ hít sâu một hơi. Tâm trạng bây giờ của cậu thực sự rất muốn đi tụng kinh tĩnh tâm.

Nguyên Bảo chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô tội, “Ba ba sao thế? Ba ba giận à?”

Nguyễn Khả Hạ cảm thấy không thể để thằng nhóc này nói năng vớ vẩn được nữa, “Nguyên Bảo, ba xin con một việc, con có thể đồng ý không?”

Nguyên Bảo: “Được ạ.”

Nguyễn Khả Hạ: “Mấy ngày còn lại, không được nhắc đến ba lớn nữa. Con có làm được không?”

Nguyên Bảo gật đầu, bằng mặt nhưng không bằng lòng: “Thôi được rồi. Con đồng ý.”

Năm cặp bố con tụ lại cùng nhau ăn cơm tối, bé Dứa nói, “Bố ơi, con muốn uống nước!”

Ba của bé Dứa lúc này đang đi gắp thêm thức ăn, không ở bên cạnh. Nguyên Bảo xung phong tình nguyện đi rót nước cho em, “Dứa ơi, nước đến đây nè! Em, em phải thơm anh một cái anh mới cho em cơ.”

Bé Dứa chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng, dường như đang do dự.

Nguyễn Khả Hạ âm thầm xuất hiện sau lưng, “Phó Nguyên Bảo, nói gì thế? Mang nước cho em rồi còn nêu điều kiện đòi hỏi hả?”

Hôm qua đã bảo không cho thơm em, thì hôm nay đòi em thơm mình. Nguyễn Khả Hạ câm nín luôn. Chả hiểu học được từ ai luôn á.

Simon mặt lạnh tanh, ngồi một bên nhìn từ đầu đến cuối, đột nhiên lạnh nhạt phun ra 3 chữ, “Đồ lăng nhăng.”

Nguyễn Khả Hạ:…… Phụt.

Mấy ông bố đều cười đến ngã trái ngã phải.

Nguyên Bảo chạy đến bên cạnh Nguyễn Khả Hạ, tò mò hỏi, “Ba ba, lăng nhăng là gì ạ?”

Nguyễn Khả Hạ chọc bé, “Không phải trước đây con từng nói là muốn kết hôn với anh Simon à? Bây giờ lại đi bám gót chăm sóc cho em Dứa. Kiểu người không chung thủy như con gọi là lăng nhăng đấy.”

Nguyên Bảo nghe xong đơ luôn. Đơ một lúc thì thấy trong xấu hổ còn thấy hơi nhục nhục, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Nhưng anh Simon là con trai. Con không lấy anh đâu…… Con xin lỗi, nhưng con chẳng còn cách nào cả.”

Nguyễn Khả Hạ không biết phải nói gì. Cậu phục luôn rồi, không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ bé kia cả ngày nghĩ cái gì.

Một buổi trưa nọ, năm ông bố tập hợp lại.

Nguyễn Khả Hạ mặc bộ đồ chuyên lội bùn, rồi mặc cho Nguyên Bảo. Việc đào củ sen cực kỳ vất vả, Nguyên Bảo lại cực kỳ háo hức. Chắc là do con trẻ có hứng thú đặc biệt với việc nghịch bùn.

Năm cặp khách mời đào tới đào lui cả một buổi chiều. Cả người lớn lẫn trẻ con đều cật lực đào. Kết quả cuối cùng Nguyễn Khả Hạ đào được nhiều nhất.

Nguyên Bảo ôm chầm lấy cổ Nguyễn Khả Hạ, lại nói ngọt, “Ba ba giỏi quá!”

Nguyễn Khả Hạ: “Cục cưng cũng giỏi lắm cơ. Tối nay chúng ta làm thật nhiều đồ ăn ngon cho mọi người nhá.”

Nguyên Bảo gật đầu, nghiêm túc nói: “Em Dứa thích ăn trứng xào cà chua, chị Janice thích ăn thịt.”

Nguyễn Khả Hạ lau bùn trên mặt cho Nguyên Bảo, giọng nói đầy mùi bất lực, “Ừ, ba biết rồi.”

Các ông bố cũng rất mệt, nhưng vẫn phải chuẩn bị bữa tối cho các bé. Trước hết, tổ tiết mục để cho họ về nhà thay quần áo.

Nguyễn Khả Hạ nắm tay Nguyên Bảo, dung dăng dung dẻ về nhà cả tranh. Vừa mở cửa ra thì thấy bóng hình quen thuộc.

Nguyên Bảo kinh ngạc mở tròn mắt.

“Ba lớn! Sao ba lại đến đây dồi?”

Những nhà khác thì là mẹ đến, ánh mắt đầu tiên đều là nhìn con.

Ánh mắt đầu tiên của Phó Hàn Xuyên là nhìn Nguyễn Khả Hạ.

Nguyễn Khả Hạ không nhịn được cười. Theo phản xạ tự nhiên, cậu muốn nhào tới, nhảy bổ lên ôm anh, nhưng máy quay vẫn còn ở đây, chỉ đành kiềm chế lại mà thôi.

Đọc Truyện Hóa Giải Lời Nguyền

Tôi tỉnh dậy khi trời đã sẩm tối. Rèm cửa đã được kéo ra một nửa nên dễ dàng phán đoán được giờ giấc dựa vào ánh sáng bên ngoài. Vài vì sao nhấp nháy tỏa ra thứ ánh sáng xa xôi, bị ánh đèn của thành phố nuốt chửng.

Tôi xoay sở ngồi dậy. Đầu có chút choáng váng. Tay chân bắt đầu vặn vẹo. Tôi thường làm thế sau khi nằm bất động một thời gian dài. Chỗ tay trái hơi nhức nhối, có lẽ là hậu quả của những mảnh thủy tinh găm vào lúc ấy.

M đang ngồi đối diện tôi, trên một cái ghế gỗ nâu đỏ. Hai tay xếp bằng để trên đùi, đầu cúi thấp y chang tư thế nghiêm trọng của mấy thằng chịu phạt. Đến tôi khéo cũng không thể bày ra bộ dạng ngoan ngoãn, hối lỗi như thế.

Ra hiệu cho anh ta khỏi cần đến đỡ tôi dậy, tôi nhanh chóng lăn ra đến mép giường.

“Xin lỗi đã thất lễ với cậu khi nãy. Xin lỗi vì đã đẩy ngã cậu. Xin lỗi vì đã làm tay cậu bị thương. Xin lỗi vì đã…. Xin lỗi… Xin lỗi…Xin lỗi…Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi…”

Giống như được ghi âm sẵn từ trước, anh ta bắt đầu xin lỗi như một cái máy.

“Đủ rồi!”

Nếu cứ tiếp tục nghe anh ta lải nhải, có lẽ tôi sẽ phát rồ lên mất.

“Dù anh xin lỗi nhiều lần nhưng không có tí hối lỗi nào trong đó thì chẳng ai chấp nhận đâu. “

“Hơn nữa… ” – Tôi giơ tay trái của mình lên. Đã được băng bó cẩn thận. Lúc tỉnh dậy, chào đón tôi cũng không phải mặt sàn bẩn thỉu, lạnh lẽo mà là giường ngủ êm ái, sạch sẽ. Coi như anh ta cũng chưa đến nỗi quá đáng quá.

“Xin lỗi… Đáng nhẽ tôi nên nghe lời anh, không đi lại lung tung.”

Tránh né được càng nhiều rắc rối thì càng tốt. Hàng xóm vừa mới gặp đã chẳng muốn nhìn mặt nhau thì sau này sẽ mệt mỏi lắm.

Vậy…” – Vốn định đan hai tay vào nhau, lại chợt nhớ ra tay trái đang bị băng kín, tôi đành đặt tay phải xuống mép giường, vờ nghịch nghịch mấy sợi chỉ thừa của tấm nệm. – “Thứ tôi làm vỡ là gì vậy? Có đắt lắm không?”

Cứ cho là tôi xí xóa nhưng chắc gì M đã bỏ qua. Xem phản ứng kia, nhất định là vật không tầm thường.

M gãi gãi tai. Vì khuôn mặt bị che phủ dưới lớp vải trắng toát nên tôi không thể thấy biểu cảm của anh ta nhưng từ những cử chỉ ngập ngừng trên, trong đầu tôi xuất hiện dự cảm chẳng lành.

Tiện nói luôn về việc tôi không tỏ thái độ ngạc nhiên với vẻ ngoài kì quái của M. Lúc trước là do quá bất ngờ cộng với tình huống xảy ra nên có chút giật mình. Giờ suy nghĩ kĩ lại, anh ta bảo bị thương trong lúc làm việc. Chắc cả khuôn mặt cũng bị tổn thương.

“Đó là đá nguyền rủa. Tôi dùng nó để thu thập lời nguyền. Mà chẳng quan trọng nữa. Đằng nào cũng đã bị cậu giẫm nát.”

M tiến lên trước, đặt một tay lên vai tôi. Bên cánh tay này cũng phủ một màu trắng toát.

“Chúc mừng cậu đã nhận được một trăm linh ba lời nguyền. “

Tôi gạt cái tay anh ta xuống, lùi ra xa một chút.

“Nãy giờ anh nói nhảm gì vậy? Lậm truyện tranh à? “

M thở dài một hơi.

“Tôi biết cậu sẽ không tin mà. ”

Anh ta chồm tới, túm lấy hai bả vai tôi ấn xuống giường. Dùng cả thân người đè lên, không cho tôi cơ hội chạy thoát. Tay anh ta lần ra đằng sau gáy, bắt đầu cởi bỏ lớp vải. Từng chút một.

“Sẽ chẳng hay ho gì đâu nhưng thứ này là bằng chứng rõ ràng nhất để cậu tin tưởng. Khánh, thử nói xem con người bình thường có khuôn mặt như thế này không? “

Đến lúc này tôi mới nhận ra, quả thật vẻ ngoài của M có gì đó vô cùng không đúng. Thứ mà đáng nhẽ tôi phải phát hiện sớm hơn. Nơi nên là mắt và miệng chỉ là một lớp màng phẳng lì, trắng xóa. Từng lời nói của M vẫn truyền vào tai tôi dù cho tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì khả dĩ là miệng để phát ra những âm thanh đó.

“Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi. Mau nói đi.”

Bàn tay lành lạnh trước đó đã từng nhẹ nhàng cầm tay tôi, đang siết chặt lại. Ép tay tôi chạm vào thứ mặt phẳng dị hợm đó, thay tôi xác nhận đó là đồ thật. Không có bất kỳ cái mặt nạ nào cả. Bởi dù chà xát bao nhiêu lần, thậm chí lần tay xuống cổ cũng chỉ có sự nhẵn nhụi, trơn tru đáng ghê tởm.

“Anh là thứ gì vậy? ” – Tôi nhăn mặt. Cố kìm nén sự khó chịu đang cuộn lên trong bao tử.

“Là gì không quan trọng. Quan trọng là lời nguyền của tôi, công sức của tôi đều ở cả trong người cậu rồi. Giờ nên giải quyết thế nào đây?” – Vừa nói M vừa vẽ vòng tròn lên ngực trái của tôi.

“Cái vẹo gì??!!! “

Tôi vùng thoát khỏi anh ta. Anh ta cũng không giữ tôi lại, xoay người ngồi dậy.

“Cậu thử nhìn tay trái mình xem. “

Vội vã lột bỏ tấm vải, trái với suy nghĩ của tôi, thứ đang tấy lên không phải là mấy vết rách mà là một hình xăm số 103 màu đen.

“Đá nguyền có thể hấp thu lời nguyền rủa. Chỉ cần chạm tay vào nó là có thể hóa giải hết thảy mọi thứ. Trên tay cậu là số lượng lời nguyền tôi thu thập được. Khi đá vỡ ra, chúng không có vật chứa nên phải tìm đại một người để hứng chịu. Tình cờ cậu là người ở gần nhất, cho nên… “

“Ý anh là tôi là người vinh dự được hứng trọn một trăm linh ba điều xui xẻo anh sưu tập được. “

“Chính xác. ”

“Vậy mau nói xem làm sao để tống khứ chúng đi.”

Dù tôi thấp hơn anh ta nhưng nó cũng chẳng đủ để ngăn cản tôi xách cổ áo và hét vào mặt M. Một điều là đủ để ăn hành ngập mồm rồi. Đây những hơn một trăm. Bình tĩnh ư? Tôi không có năng lực phi thường đó.

“Trong khi cậu bất tỉnh, tôi đã suy nghĩ rồi. Vì vật chủ là con người nên vật tiếp nhận cũng phải là con người. Tuy không phải nhân loại nhưng cấu trúc cơ thể tôi cũng có vài phần tương đồng, còn là chủ nhân của đá nguyền rủa, tự mình biến thành bình chứa vẫn là lựa chọn thích hợp nhất. “

Vậy à? ” – tôi buông cổ áo M xuống.

“Nhưng mọi thứ cũng không đơn giản. Vì lời nguyền sẽ không phát tác cùng một lúc. Tôi chỉ có thể lấy lại những lời nguyền đã ứng nghiệm lên vật chủ. Cho đến lúc đó, cậu sẽ vẫn phải ở cùng một chỗ với tôi. Vì lợi ích cho cả hai.”

“Đừng lo. Một tương lai thê thảm đang chờ đón cậu phía trước. Phải mạnh mẽ tiến lên.”

Anh ta vỗ nhẹ vai tôi.

“Anh thật biết cách an ủi.”

Tôi cảm động đến khóc không ra tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào trong lòng. Chơi ngu lấy tiếng rồi.

“Còn nữa, nên sớm cho cậu biết để chuẩn bị tinh thần. Muốn tiếp nhận lời nguyền, hai vật chủ phải tiếp xúc với nhau càng nhiều càng tốt. Thông qua trao đổi hơi thở, giọng nói, nhiệt độ để thực hiện việc chuyển đổi. “

“Nói đơn giản?” – tôi nhíu mày.

“Tôi phải hôn cậu.”

Tóm Tắt Truyện Thầy Bói Xem Voi

Năm ông thầy bói rủ nhau chung tiền biếu người quản voi để xem con voi có hình thù thế nào. Mỗi ông xem một bộ phận, cuối cùng cãi nhau, không ông nào chịu ông nào: ông xem vòi bảo voi sun sun như con đỉa; ông xem ngà bảo voi giống cái đòn càn; ông xem tai bảo nó giống cái quạt thóc; ông xem chân bảo voi sừng sững như cái cột đình; ông cuối cùng xem đuôi, bảo voi tun tủn như cái chổi sể cùn. Cãi nhau vì không thể phân thắng bại, năm ông đánh nhau toác đầu, chảy máu.

Tóm tắt truyện Thầy bói xem voi – Bài làm 2

Chuyện kể về năm ông thầy bói cùng nhau xem voi, nhưng mỗi người chỉ sờ được một bộ phận của voi rồi cùng nhau tranh cãi. Người bảo voi như con đỉa, người bảo voi như cái đòn càn, người bảo voi như cái quạt thóc, người bảo voi như cột đình, người bảo voi như cái chổi sề… không ai chịu ai, các thầy xông vào đánh nhau chảy máu.

Tóm tắt truyện Thầy bói xem voi – Bài làm 3

Chuyện kể về năm ông thầy bói cùng nhau xem voi, nhưng mỗi người chỉ sờ được một bộ phận của voi rồi cùng nhau tranh cãi. Người bảo voi như con đỉa, người bảo voi như cái đòn càn, người bảo voi như cái quạt thóc, người bảo voi như cột đình, người bảo voi như cái chổi sề… không ai chịu ai, các thầy xông vào đánh nhau chảy máu.

Từ câu chuyện này mà trong dân gian xuất hiện câu thành ngữ: “Thầy bói xem voi” để phê phán những người nhận thức phiến diện thiếu tổng thể.

Tóm tắt truyện Thầy bói xem voi – Bài làm 4

Có năm thầy bói mù, tất cả đều chưa biết con voi như thế nào. Nhân buổi ế hàng, có voi đi qua, các thầy bèn rủ nhau đi xem. Cách xem voi của các thầy là dùng tay sờ voi, cho nên mỗi người chỉ sờ được một bộ phận. Thế là họ cãi nhau dẫn đến cuộc đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Bạn đang đọc nội dung bài viết Chân Huyên Truyện : Chương 6 trên website Asianhubjobs.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!