Top 7 # Xem Nhiều Nhất Thơ Về Giải Phóng Miền Nam Mới Nhất 5/2023 # Top Like | Asianhubjobs.com

Xem Bài Thơ Top 14 Bài Thơ Hay Viết Về Ngày Giải Phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước 30

Bài thơ: NGÀY HỘI NON SÔNG – Nguyễn Quang Toản

NGÀY HỘI NON SÔNG Thơ: Nguyễn Quang Toản

.

LIỀN sông núi, an yên bờ cõi MỘT Việt Nam dòng dõi Lạc Hồng. DẢI đất chữ S cong cong MỪNG vui thêm một chiến công rạng ngời.

CHÚC NAM BẮC NỐI LIỀN MỘT DẢI. MỪNG NON SÔNG MÃI MÃI TRƯỜNG TỒN.

Bài thơ: VUI NGÀY THỐNG NHẤT – Hoàng Minh Tuấn

VUI NGÀY THỐNG NHẤT Thơ: Hoàng Minh Tuấn

CHÚC cả nước vui trong ngày hội

NAM Bắc về hợp lại một nhà BẮC cùng Nam hát khúc ca NỐI liền Bến Hải đôi bờ Hiền Lương

TRƯỜNG kỳ kháng chiến – sao phải ngại TỒN vong dân tộc – phải đấu tranh CHÚC NAM BẮC NỐI LIỀN MỘT DẢI. MỪNG NON SÔNG MÃI MÃI TRƯỜNG TỒN.

Hà nội, 28/4/2019

Bài thơ: XIN LỖI EM – Đào Mạnh Thạch

XIN LỖI EM

Đào Mạnh Thạch

Là người lính anh cầm súng trên tay Mặc bom nổ đạn bay trên chiến lũy Vì tổ quốc anh một lòng quyết chí Giết giặc thù để giải phóng quê hương

Chốn xa trường vì tổ quốc thân thương Bao mất mát máu xương đâu nản chí Để ngày mai quê hương mình hoan hỉ Thống nhất hai miền chân lý thành công

Đất nước mình đẹp quá phải không em Rực rỡ cờ hoa Bắc Nam liền một giải Toàn dân tộc đang tưng bừng phấn khởiHạnh phúc mong chờ……… chúng tôi vững bước nghe em…

HP 24-4-2019 TG Đào mạnh Thạnh

Bài thơ: CÂC ANH CHỊ ƠI HÃY VỀ! – Nguyễn Hường

CÂC ANH CHỊ ƠI HÃY VỀ!

Nguyễn Hường

( Kỉ niệm ngày 30/4)

Giải phóng đất nước thật rồi Các anh cùng chị đứng ngồi nơi đâu?

Núi non hay chiến hào sâu Theo con sóng biển đục ngầu dòng sông

Vũ trụ rộng lớn mênh mông Trong từng hạt cát đất nồng hơi sương

Bay tung gió thoảng mùi hương Tâm nhang em thắp vấn vương gọi mời

Ngửa cổ tay chắp khấn trời Bình yên êm ấm sáng ngời cháu con

Đẹp tươi mãi nụ cười son Giữ nguyên bờ cõi vẹn tròn ước mơ

Anh chị đừng nghĩ thẩn thơ Về nhanh sông núi đón chờ hồn thiêng

Phù hộ giặc dã ngả nghiêng Tâm đồng xây đắp chăm siêng cơ đồ

Thỏa lòng mong nguyện Bác Hồ Mạnh giàu thịnh vượng trầm trồ năm châu

Thơ Nguyễn Hường 24/4/2019

Bài thơ: TOÀN DÂN PHẤN KHỞI VUI MỪNG HAI MIỀN NAM BẮC VỀ CHUNG MỘT NHÀ – HồngNgoãn

TOÀN DÂN PHẤN KHỞI VUI MỪNG HAI MIỀN NAM BẮC VỀ CHUNG MỘT NHÀ

Thơ: HồngNgoãn

VUI…biết mấy phút giây lịch sử MỪNG…mà sao lệ cứ tuôn rơi HAI…nửa tim., một con người MIỀN…vui thống nhất rợp trời cờ hoa

Bài thơ: NHỮNG MÙA XUÂN THẦN TỐC – Nguyễn Ruyến

NHỮNG MÙA XUÂN THẦN TỐC

Nguyễn Ruyến

Mừng Xuân sang hoa đua nở ngút ngàn Dường gợi nhớ những mùa Xuân thần tốc Thần tốc ra giặc Tầu Thanh phách lạc Thần tốc vào bầy Mỹ Ngụy hồn bay

Quân Tây Sơn với nước cờ Tam Điệp Kỷ Dậu* xuân vui chiến thắng tràn đầy Quân Giải phóng – Hồ Chí Minh chiến dịch Ất Mão** về xuân Đại thắng cờ bay

Tp Ninh Bình, 28 04 19 Nguyễn Ruyến.

Bài thơ: NHỚ MIỀN NAM.- Hà Nguyen

NHỚ MIỀN NAM.

Hà Nguyen

Vào hạ rồi Sài Gòn nóng không anh Anh vẫn kể ngày chợt mưa chợt nắng Gió bờ sông thổi vào miền hoang vắng Gói cả nồng nàn trĩu nặng nỗi nhớ thương.

Có những chiều miền Bắc chợt đổ mưa Nhớ Sài Gòn những buổi trưa nắng gắt Dòng tin nhắn gửi cho nhau dè dặt ” Đừng bao giờ đánh mất một niềm tin”! Ha Nguyen 28/4/2019

Bài thơ: CẢM ƠN MẸ – Hồ Viết Bình

Cảm ơn mẹ đã sinh thành Các anh chiến đấu để giành quê hương Bây giờ mắt mẹ mờ sương Vẫn trông, vẫn ngóng con thương từng ngày Chao ôi lòng mẹ rộng thay Biển nào sánh với công này mẹ ơi! Nhìn mẹ con cũng bùi ngùi Biết bao giọt lệ ngắn dài rơi rơi Để cho đất nước đẹp tươi Mẹ dâng Tổ quốc cuộc đời con yêu. 28/4/2018.

Bài thơ: GỬI TÌNH NAM BẮC – Hoa Nắng

GỬI TÌNH NAM BẮC

Hoa Nắng

Miền Nam Bắc càng thêm xích lại Dệt chung hòa bỏ trái ngang qua Trao nhau những phút mặn mà Cuối tuần gửi khúc hoan ca tỏ lòng

Hoa Nắng

Bài thơ: NGHE THEO LỜI BÁC DẠY – Nghĩa Trần

NGHE THEO LỜI BÁC DẠY Thơ: Nghĩa Trần

Nòi Giống Việt bốn nghìn năm giữ Nước

Từ xa xưa đã đánh được trăm thù Giặc hung tàn muốn thống trị thiên thu Đâu có dễ “Người Việt hù “mất vía

Ôi! Tổ Quốc Anh Hùng uy nghi thế Thật Tự Hào bao thế hệ Cha ông Vì chúng ta là con cháu Tiên Rồng Hãy cố gắng giữ non sông hùng mạnh

Nay tuổi trẻ học lời khuyên của Bác Tự răn mình đừng lạc hướng Cha Ông Vẻ vang thêm trang sử sách Tiên Rồng Đưa đất Nước Non Sông lên hùng mạnh.

. Tuy Phong 25/4/2019

Bài thơ: BỘ ĐỘI CỤ HỒ – Trần Duy Hạnh

BỘ ĐỘI CỤ HỒ

Thơ Trần Duy Hạnh

( Nhớ về Đại thắng mùa Xuân – 30/4/1975 )

Ngẩng cao đầu người lính tự hào

Cùng cả nước vui ngày chiến thắng

Nhưng ẩn chứa trong lòng khoảng lặng

Còn đồng đội đi mãi … chưa về.

Sau chiến tranh trên mỗi miền quê

Qua thời gian … biết bao thay đổi

Những dự tính đời thường mong đợi

Cuộc sống mới – Một chặng đường dài

Về đời thường hướng tới tương lai

Tuy khó khăn nhọc nhằn vất vả

Nhưng truyền thống tinh thần cao cả

” Quyết chiến – Quyết thắng ” đậm trong lòng

Đến hôm nay những điều ước mong

Đã làm được dù chưa thoả mãn

Lòng tin người lính không tản mạn

Vẫn sáng danh ” BỘ ĐỘI CỤ HỒ “.

( Chủ nhật 07/4/2019 )

Bài thơ: ĐÊM YÊN BÌNH THÀNH PHỐ THÁNG TƯ – Lâm Bình

ĐÊM YÊN BÌNH THÀNH PHỐ THÁNG TƯ

Lâm Bình

Xây dựng thành phố mình, đẹp tựa hơn những ngàn sao Những bước chân rầm rập năm nao Nay lặng ngắm đêm yên bình thành phố…

TPHCM 26/4/2019

Bài thơ: BA MUƠI THÁNG TƯ NGÀY ẤY – Đinh Thị Hiển

BA MUƠI THÁNG TƯ NGÀY ẤY

Đinh Thị Hiển

Càng không thể để mất những gì đã có Yêu quê hương… càng ra sức bảo vệ quê hương

Ngày 27 tháng 04 năm 2019 Thơ Đinh Thi Hiển

Bài thơ: NGÀY VUI THỐNG NHẤT – Trường Nguyễn

NGÀY VUI THỐNG NHẤT

Trường Nguyễn

Không có gì vui hơn Bằng ngày vui Toàn Thắng Biển sóng vui, gió lặng Bầu trời xanh bao la Nam Bắc VỀ MỘT NHÀ

Đất nước liền MỘT DẢI!

Bao nhiêu năm khổ ải Bao nhiêu năm đau thương Cả nước là chiến trường

Bầu trời liền một dải.

Chúng ta quyết SỐNG MÁI Giành Thắng lợi cuối cùng Toàn Nước tổng TIẾN CÔNG

Thời cơ liền XỐC TỚI!

Ngàn năm đang chờ đợi Ngày ba mươi tháng tư Năm một chín bảy lăm

Cắm lên Dinh Độc lập!

Loa Đài báo tới tấp Truyền Cảm Hứng cho nhau Người Tuyến trước, Tuyến sau

CƯỜI VUI, mừng GIẢI PHÓNG!

Cả nước vui, sóng động Cả nước phát LOA ĐÀI Thức trắng cả ĐÊM DÀI

NGƯỜI NGƯỜI vui THỐNG NHẤT!

20-4-2019

Hoà bình, độc lập và phát triển đất nước là nhiệm vụ then chốt. Và trong những ngày của tháng 4 hào hùng lịch sử này, chúng ta sẽ không khỏi xúc động và tự hào vì lịch sử vẻ vang của dân tộc. Bên cạnh đó, những giá trị tình cảm sâu nặng với các mẹ Việt Nam anh hùng, với những liệt sĩ, với những người có công với đất nước sẽ càng ngày càng khắc sâu hơn trong mỗi người dân Việt Nam. Và đây chính là động lực để thúc đẩy quyết tâm xây dựng đất nước phát triển không phụ công ơn to lớn của những người đã ngã xuống vì độc lập dân tộc.

Một Sự Thật Về Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam

Vì vậy mà mới khi mở miệng là chị thích dùng tiếng Pháp hơn tiếng Việt, hoặc có thói quen pha lẫn tiếng Pháp vào lời nói và mỗi khi đi giao dịch bên ngoài thì chị tự lái xe lấy chớ không phải nhờ tài xế đưa đi. Vậy chị Bảy Hồng là ai ? Không ai khác hơn là bà bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, Bộ Trưởng Y Tế của chính phủ lâm thời Cộng Hoà Miền Nam Việt Nam, nhân vật đứng hàng thứ hai về phái nữ, sau bà Nguyễn Thị Bình trong Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam.

Cái bí danh Bảy Hồng mà bà chọn cũng bao hàm nhiều ý nghĩa, Bà là con thứ bảy trong gia đình. Từ ngày bà tham gia MTGPMN do bọn quỷ đỏ miền Bắc nặn ra, để chứng tỏ cho Bác và Đảng thấy rằng bà đã thấm nhuần lời dạy của Bác là “cán bộ trí thức Xã Hội Chủ Nghĩa phải vừa Hồng vừa Chuyên”, mà Hồng là gốc, còn Chuyên chỉ là ngọn, cho nên bà không ngần ngại dán cái nhãn hiệu Bảy Hồng vào người bà. Đối với đồng bào Việt Nam thì bà Bình chỉ mới được nhiều người biết tới khi bà xuất hiện trong phái đoàn VC tại hội đàm Ba-Lê mà thôi. Riêng bà Dương Quỳnh Hoa thì hầu như đồng bào vùng Saigon-Chợ Lớn không ai là không biết hoặc nghe tiếng, vì bà là một bác sĩ y khoa khá nổi tiếng. Bà có phòng mạch tại tư thất, một ngôi biệt thự đẹp đẻ ở gốc đường Hồng Thập Tự và Huyện Thanh Quan.

Bà là con của ông Dương Văn Th., người Việt lai Tàu, giáo sư kỳ cựu của trường trung học lớn nhất của Sàigon thời xưa, trường Petrus Ký. Vì gia đình bà thuộc “trâm anh thế phiệt” của miền Nam nên anh em bà đều được gởi sang Pháp du học và tất cả đều thành tài. Ít nhất bà và một người anh đã làm việc cho CSVN như là những gián điệp.

Sau khi tốt nghiệp đại học Y khoa Pháp vào khoảng năm 1954 (24 tuổi), bà trở về Saigon để hành nghề, chuyên về sản và nhi khoa. Ngay từ khi tới Pháp, Hoa đã làm việc cho Đảng Cộng sản VN ngay từ năm 1948 (18 tuổi) và tham gia đảng CS Pháp năm 1954. Khi trở về Saigon, Hoa có nhiệm vụ tổ chức và móc nối với các bác sĩ cùng giới trí thức để dụ họ vào bưng hay tham gia hoạt động cho đảng CS. Hoa đã trở thành một tay nằm vùng đắc lực cho cộng sản. Ngoài thời gian làm việc tại bịnh viện Nhi Đồng, bà mở phòng mac.h tư vào sáng sớm và chiều tối mỗi ngày. Phòng mạch của bà hồi đó rất đông khách. Vốn xuất thân từ một gia đình giàu có lại thành công trong nghề nghiệp, nên chẳng bao lâu sau bà đã trở nên triệu phú. Thế nhưng trong xã hội Việt Nam đối với một phụ nữ có nhan sắc, có bằng cấp cao và giàu có như bà thì ít có đấng nam nhi nào dám ngấp nghé tới. Bạn bè của bà, ngay cả các đồng nghiệp cũng ngại tới lui, vì vậy mà bà chỉ thường giao thiệp với bạn bè ngoại quốc nhiều hơn là Việt Nam.

* Tình yêu, cạm bẫy và công tác “nằm vùng” :

Dưới thời Đệ Nhất Cộng Hoà, bác sĩ Trần Văn Th. là một nhân vật rất có uy thế. Ông tuy lớn tuổi nhưng vẫn còn độc thân, ăn nói lịch thiệp, lại hào hoa phong nhã mà cũng nhiều thủ đoạn. Ngoài chức vụ Tổng Giám Đốc Thông Tin được xếp ngang hàng một Bộ Trưởng và làm việc trực tiếp dưới quyền Tổng Thống Diệm, bác sĩ Th. còn được ông cố vấn Nhu ủy thác việc theo dõi các nhà trí thức có tư tưởng thân cộng hoặc trung lập. Vốn đã nghi ngờ bà Hoa từ lâu nhưng biết là khó chinh phục được bà vì hàng rào tuổi tác, nên ông Th. đã dựa vào công tác mật vụ của ông để lôi cuốn bà. Ông đã lập hồ sơ trình ông cố vấn về những hoạt động của bà Hoa có liên hệ với những tổ chức thân Cộng trong khi bà còn là sinh viên ở Pháp. Thế là bác sĩ Th. được giao nhiệm vụ theo dõi hành tung của bà Hoa. Việc hoạch mưu thiết kế như đã thành. Bác sĩ Th. bèn thả mồi để nhử cho bà sa vào bẩy để hốt VC mà bẩy “tình” là để ông ôm gọn con mồi vào lòng. Là một bác sĩ được tin dùng, lại có nhiều thủ đoạn thì tránh sao con nai tơ không bị lọt bẩy. Nào vuốt ve, nào dụ dỗ, nào đe doạ, nào cảnh cáo, có bao nhiêu ngón nghề ông bác sĩ già đều trổ ra hết. Cho nên chỉ vài tháng sau, đôi bạn đồng nghiệp đã trở thành đôi bạn tình, cũng thắm thiết, cũng say sưa, cũng thơ mộng như bất cứ mối tình đầu nào. Tuy không cưới hỏi chính thức nhưng cặp tình nhân nầy đã chung sống những năm thật đầm ấm và hạnh phúc bên nhau. Cho tới 11/63. Tổng Thống Diệm bị giết, bác sĩ Th. cũng bị rơi đài.

Bác sĩ Vương Quang Trường lên làm Tổng Trưởng Y Tế, liền đẩy ông Th. làm Giám đốc bịnh viện Lâm Đồng. Vì không thể bỏ Saigon (!) nên Hoa đành ở lại Thế là 2 người phải tạm xa nhau. Ở Lâm Đồng được một thời gian thì bác sĩ Th. lại “cua” một cô nữ hộ sinh trưởng làm việc dưới quyền rồi lấy cô nầy làm vợ mà bỏ rơi người tình cũ vừa sang, vừa giàu, đang bị theo dõi ở Saigon. Bị phản bội trắng trợn và tàn nhẫn, Hoa đã sống trong những chuổi ngày vô cùng dau khổ và oán hờn. Trong cảnh tuyệt vọng đó, ngoài giờ bù đầu làm việc ở bịnh viện, bà cố đi tìm một lối thoát : chính trị. Bà tiếp xúc với nhóm trí thức. Vì nhóm Trịnh Đình Thảo lúc đó đã có liên hệ với CS nên một thời gian ngắn sau khi gia nhập vào nhóm nầy bà Hoa đã bị Tổng Nha Cảnh Sát bắt giam vài tuần rồi được thả. Tới khi VC mở cuộc tổng công kích vào dịp Tết Mậu Thân. Tướng Nguyễn Ngọc Loan lúc bấy giờ là Tổng Giám Đốc Cảnh sát Quốc gia bố ráp nhóm Trịnh Đình Thảo rất gắt gao và đã bắt giam một số người trong nhóm. Vì hoảng sợ, Hoa liền mang vàng bạc bỏ trốn vào bưng gia nhập Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam.

* Công tác sau khi gia nhập MTGPMN :

Sau khi hiến tất cả của cải mang theo cho Trung Ương Cục miền Nam bà Dương Quỳnh Hoa được bổ nhiệm vào chức vụ Bộ trưởng Y tế, Xã hội và Thương binh của chính phủ lâm thời nầy, chẳng qua là tổ chức bù nhìn và dàn cảnh của CSBV nhằm lừa bịp quốc tế mà thôi. Tất cả quyền hành đều nằm gọn trong “Cục R” đặt dưới quyền điều khiển của Hà Nội. Ở “Cục R” một thời gian ngắn thì bà Hoa ra Hà Nội. Bộ Chính Trị của đảng muốn lợi dụng khả năng và địa vị của Hoa để đẩy mạnh mặt trận ngoại giao trên chính trường quốc tế. Vốn biết bà là một nhà trí thức có tên tuổi ở miền Nam, đã từng du học Pháp và nói tiếng Pháp lưu loát, nên bọn lãnh đạo ở Hà Nội cử bà đi công tác lưu động tại Pháp và Âu châu để vận động hậu thuẩn ngoại giao và viện trợ cho MTGPMN, đồng thời xúc tiến công tác trí thức vận trong giới Việt kiều và sinh viên VN tại Âu châu. Suốt thời gian nầy, bà thường xuyên có mặt ở Pháp nhiều hơn là ở “Cục R”. Và cũng trong thời gian nầy bà đã chính thức kết hôn với một kỹ sư ngành điện toán, hoạt động trong Hội Việt Kiều Yêu Nước, một tổ chức tay sai của VC tại Pháp… Ngay những ngày đầu sau khi Saigon bị đổi chủ, bà trở lại ngôi biệt thự cũ khi xưa của bà…

* Hoạt động sau 1975 của Dương Quỳnh Hoa.

Trong những tháng đầu tiên sống dưới chế độ CS, người dân miền Nam rất hoang mang lo sợ. Ngay sau sau khi tiến chiếm miền Nam, vì Việt Cộng chưa thiết lập xong guồng máy cai trị và kiểm soát từ các thành thị tới khắp vùng nông thôn, bọn lãnh đạo Hà Nội đã áp dụng một chính sách mềm dẻo, cởi mở và nương tay để cho dân chúng khỏi hoang mang, dao động; mặt khác để trấn an công chức và quân nhân các cấp theo chế độ cũ còn kẹt lại, chúng đã dụ dỗ họ hợp tác với chúng bằng cách khai báo tất cả những tin tức cùng tài nguyên của các cơ quan dân và quân sự từ trung ương tới địa phương. Vì vậy chúng mới đưa ra chiêu bài hoang mang lo sợ. Ngay sau sau khi tiến chiếm miền Nam, vì Việt Cộng chưa thiết lập xong guồng máy cai trị và kiểm soát từ các thành thị tới khắp vùng nông thôn, bọn lãnh đạo Hà Nội đã áp dụng một chính sách mềm dẻo, cởi mở và nương tay để cho dân chúng khỏi hoang mang. Trong buổi lễ mừng chiến thắng được tổ chức vào ngày 15/5/1975, người ta thấy tất cả các nhân vật trong ban lãnh đạo MTGPMN ngồi cùng hàng với các Ủy Viên Bộ Chính Trị của Đảng và các Bộ trưởng trong chính phủ Hà Nội. Trong phần giới thiệu, bà Hoa được xưng tụng bằng những từ ngữ thật cao sang, bóng lộn :”Ủy viên đoàn Chủ tịch MTGPMN, kiêm Bộ trưởng Xã hội, Y tế và Thương binh, Chính phủ Lâm Thời Cộng Hoà miền Nam Việt Nam”. Trên thực tế, cái chính phủ Lâm thời đó chỉ là một tấm bình phong và các vai trò mà Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Nguyễn Thị Bình và Dương Quỳnh Hoa đang đóng lúc đó chỉ là vai trò bung xung., hữu danh vô thực.

Tuy giữ chức Bộ trưởng Y Tế nhưng mọi chủ trương, đường lối của Bộ đều phát xuất từ Hà Nội và mọi quyết định đều nằm gọn trong tay của Nguyễn Văn Thủ, bí danh Bảy Chi, nguyên trưởng ban Dân Y “Cục R” và là tay chân của Phạm Hùng. Tên Nguyễn Văn Thủ vốn là nha sĩ tốt nghiệp tại Pháp, theo Việt Cộng từ năm 1965 và là Trưởng ban Y Tế của Quốc hội kiêm Chủ tịch hội Hồng Thập Tự Việt Cộng. Vì vậy mà bà Bộ Trưởng Hoa lâm vào tình cảnh “ngồi chơi xơi nước”. Không có việc gì làm nên ngày ngày bà chỉ lái xe đi hết bịnh viện nầy đến bịnh viện nọ để đóng vai con két mòng, chuyên giải thích, tuyên truyền chủ trương và đường lối của CS cho các nhân viên y tế thuộc chế độ cũ nghe để họ yên tâm phục vụ “Cách Miệng”.

Đến đầu năm 1977, sau khi đã nắm được trọn quyền kiểm soát miền Nam rồi thì Hà Nội chính thức khai tử Mặt Trận Giải phóng Miền Nam và chính phủ Lâm Thời Cộng Hoà Miền Nam, hai công cụ mà chúng đã nặn ra từ năm 1960, và bà Hoa cũng mất luôn chức Bộ Trưởng Y Tế. Các nhân vật lãnh đạo trong MTGPMN sau đó đều được nâng lên hàng Phó hết, nào là Phó Chủ Tịch, Phó Thủ Tướng, Phó Chủ Nhiệm, v.v…trong cơ cấu chính quyền trung ương Hà Nội. Những ai đã từng sống trong chế độ Việt Nam Cộng Hoà đều biết là người ở ngôi vị Phó trong bất cứ một tổ chức, một cơ quan nào ắt hẳn thấm thía về vai trò “yes man” nầy.

Đã bị ngồi chơi xơi nước ngót hai năm trời, nay lại bị cho về vườn nữa, bà Hoa nay mới thấm thía cái trò vắt chanh bỏ vỏ cố hữu của CS. Nhưng dù uất hận tới đâu, cay cú đến mấy thì một khi đã bước vào cái thòng lọng khắc nghiệt của CS rồi có mấy ai còn hy vọng để thoát ra ? Cho nên bà đành xếp cái bằng Y Khoa Bác Sĩ do trường Đại Học Y Khoa Ba Lê cấp phát cho bà cách đây hơn 20 năm vào tủ cho cho mối và dán gậm tỉa dần, và ngày ngày cùng với người nhà lái xe vào nông trại của bà ở Cầu Sơn (Thị Nghè) để vui với đàn heo và đám rẫy.

Khốn thay, họa vô đơn chí. Một hôm trên đường lái xe đi sang Cầu Sơn, có lẽ lòng bà ngỗn ngang trăm mối tơ vò, hận người tình xưa bội bạc, cay lũ đồng chí mặt người dạ thú, chỉ biết lợi dụng bà khi còn thế cô, sức yếu ở trong bưng biền, tới ngày chiến thắng thì loại bà ra khỏi chính trường để chúng độc quyền thao túng, cho nên bà đã lỡ tay tông vào chiếc xe Honda và cán chết tên Thiếu tá CS đang lái chiếc xe gắn máy đi ngược chiều. Với tâm thần từ lâu bất định, hoang mang, nay lại cán chết người, bà vô cùng bối rối và đã hành động một cách dại dột : bà cùng người nhà khiêng xác tên Thiếu tá VC bỏ lên xe, chở thẳng vào nhà xác của Bảo sanh viện Từ Dũ để dấu và mướn nhân viên nhà xác ở đây chôn cất để phi tang. Nhưng sau đó, thân nhân của tên Thiếu tá tử nạn phát giác được, tố cáo bà. CS đã cho bà ngồi chầu rìa từ khuya rồi nhưng việc bắt giam một nhân vật chính trị của MTGPMN, mà nhân vật nầy lại là đàn bà, xét ra sẽ gây ảnh hưởng bất lợi về chính trị cho chúng, nên bọn lãnh đạo ở Hà Nội đã ra lịnh cho Sở Công An Saigon tạm tha bà, và ban cho bà cái ân huệ cuối cùng là làm Trưởng Phòng Dinh Dưỡng của Bệnh viện Nhi Đồng II (tức Bệnh viện Đồn Đất được biến cải) để nghiên cứu về vấn đề dinh dưỡng cho trẻ con Việt Nam.

Điều trớ trêu và khá nực cười là, ở một nước nhược tiểu như VN, bị chiến tranh tàn phá hơn 30 năm qua, lại bị bọn CS làm cho phá sản, bao nhiêu tài nguyên trong nước chúng đều vơ vét hết, một phần đem đi trả nợ cho các nước đàn anh, một phần để đổi lấy súng đạn đem đi thực hiện mộng bành trướng của CS quốc tế ở Kampuchia và Lào, khiến cho miền Nam vốn là một vựa lúa của vùng Đông Nam Á cũng phải xơ xác, điêu tàn, gạo không đủ để ăn, áo quần không đủ để mặc, thì việc nghiên cứu để cải tiến dinh dưỡng chỉ là một trò hề, không hơn, không kém. Cơm không đủ ngày chiến tranh tàn phá hơn 30 năm qua, lại bị CS làm cho phá sản. CS cũng biết như thế, nhưng có lẽ chúng muốn mượn dịp nầy để chôn vùi luôn sự nghiệp của bà đi, cả sự nghiệp chuyên môn lẫn sự nghiệp chính trị. Nỗi uất hận đã chồng chất và bị đè nén từ lâu cho nên chỉ chờ có dịp là bùng nổ.

Nhân dịp phái viên của đài truyền hình CBS thăm Saigon vào giữa thập niên 1980 có tới phỏng vấn bà tại văn phòng, bà đã đứng giữa đám đông trẻ em VN èo uột ốm yếu chỉ có da bọc xương trong bịnh viện mà trả lời bằng tiếng Pháp rằng :”Nền y tế của Việt Nam (CS) đã bị lùi lại sau cả hàng chục năm so với nền y tế của chế độ cũ (Việt Nam Cộng Hoà) chỉ vì họ (cấp lãnh đạo CS ở Hà Nội) quá thiển cận và hẹp hòi. Và nguyên nhân duy nhất gây nên tình trạng thiếu dinh dưỡng cho các trẻ em này chỉ là do sự THIẾU ĂN mà thôi”.

Không thấy sau buổi phỏng vấn nầy CSVN đã dành cho bà Dương Quỳnh Hoa hình phạt nào, nhưng hình phạt nào thì đối với bà cũng trở thành vô nghĩa. Từ một vị bác sĩ y khoa đã thành công trong nghề nghiệp, đã từng giữ chức Bộ trưởng trong chính phủ CS miền Nam, mà ngày nay bà phải trở về nuôi heo và trồng rẫy ở Cầu Sơn thì thử hỏi bà còn có gì nữa để mà phải sợ, phải lo, phải e dè, kiêng nể ? Nếu có chăng, đó là sự trừng phạt của lương tâm mà chắc chắn là nó đã dày vò, hành hạ từ cơ thể đến tinh thần của bà từ mấy năm qua rồi : bà đã một lầm hai lỡ, trót dại, tự biến thành công cụ cho CSVN để cho chúng gieo tang thương, điêu đứng cho ngót mấy chục triệu dân miền Nam và khiến cho bà ngày nay phải thân bại danh liệt.

Niềm khao khát của bà hiện nay phải chăng là chờ một dịp nào đó để thoát ra cái thiên đường CS mà bà đã từng ước mơ hơn 20 năm về trước ? Điều nầy chắc cũng còn xa vời lắm, vì hiện nay còn có một số người có “máu nóng” và mau chóng quên đi bài học cũ, đã và đang tiếp tục đi vào vết xe cũ mà bà đã trải qua. Họ hà hơi tiếp sức cho CS để CS còn tiếp tục đè lên đầu lên cổ dân Việt. Những người nầy không bao giờ biết một mảy may gì về cuộc đời bi đát của bà; chuyện kết cuộc của họ rồi một ngày nào đó cũng sẽ có người hay biết và kể lại cho chúng ta nghe. Rồi cứ thế mà lịch sử sẽ tái diễn cho tới khi không còn người Việt nào tin vào người CS nữa : mất lòng tin của mọi người, CS phải chịu cáo chung m! à thôị Ngay bây giờ, sở dĩ CS vẫn còn đó vì còn có người còn tin CS, kể cả những người đã chạy trốn CS trước kia, đã trở lại bắt tay với CS. Ai cũng biết, CS nhờ có tài tuyên truyền láo khoét, vừa dụ dỗ vừa bóp chẹt, nhờ vậy dân ta không thể chống lại họ thẳng tay. Lề lối cai trị như vậy không bao giờ tồn tại mãi mãi vì vừa “sợ dân”, vừa tàn bạo với họ. Đó là thế đối đầu chớ không phải thương mến dân.

Biết rồi thì đã muộn. Dương Quỳnh Hoa quả là một giai nhân đặc biệt, có lý tưởng và tài ba của miền Nam nước Việt, nhưng lỡ sinh trong một thời thế đầy lừa đảo của Cộng sản; nói một đàng làm một nẽo. Không chỉ có một mình bà mà thôi, biết bao người đã vì nó mà tan tác cả tuổi xanh.

Tài liệu tham khảo :

1. “How’s Vietnam Doing ? Doctor Expresses Disgust”. (“Mike T. Do”).

2. F.E.E.R.(Dec-02) Ex-Communist Official Turns Into Vocal Critic.

Bài viết khác

Chùm Thơ Kỷ Niệm 45 Năm Ngày Giải Phóng Miền Nam 30/4/1975

TRƯƠNG NGỌC ÁNH

TRẬN ĐÁNH CUỐI CÙNG

Cầu Rạch Chiếc

Yết hầu vào cửa ngõ Sài Gòn

Lô cốt tháp canh nhùng nhoàng lửa đạn

Những tên lính rằn ri nghiến răng bên ủ súng

Điên cuồng tự thủ

Cầu Rạch Chiếc

Bóng những người lính đặc công âm thầm tiềm nhập

Đem thân làm trụ cầu cho đồng đội băng qua

Trong làn đạn, trong ánh chớp khẩu AK điểm xạ

Dòng Rạch Chiếc đỏ ngầu bọt máu

Trận đánh cuối cùng kết thúc chiến tranh

Những nhịp cầu rung lên như dây đàn

Khúc bi tráng trước ngày toàn thắng

Dòng Rạch Chiếc vẫn trôi thầm lặng

Những anh hùng hóa thân vào sông nước

Những bông hoa Lục Bình tím ngát

Thản nhiên trôi về phía hoàng hôn

Những bông hoa cắm vào lịch sử

Trận đánh cuối cùng: Trưa 30 tháng 4 năm 1975.

CHÀO 30 – 4

Chào 30 – 4 – màu đỏ thiêng liêng bay rợp trời dinh Độc lập

Sọc ba que nát nhàu mặt đất

Người lính bồng súng chào Tổ quốc

Nghẹn lời nước mắt rưng rưng .

30 tháng tư – 30 năm

Cả dân tộc hành trình trong máu lửa

Hiến tuổi thanh xuân kết vành hoa đỏ

Nhọn hoắt đường lê, đạn xé rách trời.

Phút thiêng liêng này, Tổ quốc kính yêu ơi!

Đã hết nỗi đau cắt sông Bến Hải

Cầu Hiền Lương nối liền một giải

Xích xe tăng rạn vỡ Đô thành.

Người lính chào Tổ quốc rưng rưng

Quân nhạc cử trong tiếng gầm đại bác

Súng đỏ nòng hát trên khung nhạc

Thơ khắc vào báng súng máu còn hoen .

30 năm, một tấc cỏ cây không xanh nổi tia nhìn

Nung nấu hờn căm trưa nay bùng nổ

Cả Sài Gòn chìm trong bão lửa

Dân tộc này lấy máu rửa nô vong.

Người lính bồng súng chào nước mắt rưng rưng

Cờ đỏ bay rợp hình hài Tổ quốc

Chào 30 tháng 4, chào non sông thống nhất

Lồng ngực vỡ trong tiếng gầm đại bác

Bắn tung trời theo khúc hải hoàn ca ./.

TRẦN VŨ THÌN

LỜI THƯƠNG

( Tưởng nhớ Diệu Thảo người y tá của đơn vị)

Thôi em nằm lại dốc này

Chiến trường gọi, phải chia tay em rồi

Dìu em suốt một dặm dài

Hết rừng là suối, hết ngày lại đêm

Anh ru  em ngủ giữa miền thẳm sâu

Trường Sơn, dốc đứng đèo cao

Thuốc không, gạo hết làm sao bây giờ

Ru em, cho trọn giấc mơ

Còn ai đâu, giữa trống trơ núi rừng

Lót em nằm lại ven đường

Lần  theo tiếng súng chiến trường anh đi

Lời thương còn mãi khắc ghi

Nỗi đau thêm nặng ngày về không em…

                                      Đông Trường Sơn 1972

Ảnh: Văn Bảy

LỜI RU DỒNG ĐỘI

Lời ru một sáng tinh khôi

Nén đau đưa tiễn một người ra đi

Nắng

       Mưa

             Sương

                     Gió

                           Sớm

                                   Khuya…

Mắt vàng, da nghệ, bạn chia tay rồi

Nam Lào hun hút xa xôi

Bạn nằm đây, gửi cuộc đời vào cây

Lời ru khát buổi trưa nay

Sau bom tọa độ đạn cày nát Thung*

Điểm danh đến đứa cuối cùng

Bạn không thưa, biết bạn không qua rồi

Tiễn đưa bạn một góc đồi

“Còn non còn nước, còn người cứ đi…”

Lời ru khắc khoải vào khuya

Sau trận đánh, có ai về nữa đâu!

Đã thề sống chết có nhau

Mà sao cứ thấy nỗi đau thêm đầy

Lời ru đồng đội đêm nay

Chỉ mong có được một ngày bình yên…

Sê Công 9/1973

ĐẶNG ĐÌNH HIỀN

TRỞ LẠI TRƯỜNG SƠN

Tôi trở lại Trường Sơn chiều nay

Rừng mênh mang, gió ngàn vi vút thổi

Nghe đâu đây tiếng bước chân đồng đội

Lòng bồi hồi, thương nhớ khôn nguôi. 

Trường Sơn ơi, còn mãi trong tôi

Hình ảnh năm xưa giữa rừng sâu thẳm

Đêm giá lạnh ôm nhau làm chăn ấm

Thuốc đắng (*), rau rừng, cơm nắm,… sẻ san

Những ngày, đêm vượt núi, băng ngàn

Khói lửa đạn, bom bốn bề khốc liệt. 

Vào trận chiến đâu so bì sống, chết 

Đợi ngày về sau khúc khải hoàn ca.

… Kháng chiến trường kỳ gian khổ đi qua

Đồng đội tôi bao nhiêu người nằm lại

Giữa rừng sâu, chốn nào đây bạn hỡi

Trường Sơn Đông hay Trường Sơn Tây?

Nén hương thơm nắm chặt trong tay

Tôi lần theo dấu xưa bên khe suối 

Dõi mắt nhìn vết tích từng vách núi

Đâu nấm mồ chôn vội xác người thân. 

Đồng đội ơi, ai còn giữa đại ngàn?

Ai đã về quê hương xứ sở?

Ai đã đến nghĩa trang yên nghỉ?

Ai khuyết danh? Ai tên, tuổi đủ đầy?

Cứ mỗi lần trở lại nơi đây 

Lòng khát khao thấy bóng hình đồng đội.

Cánh bướm nâu chập chờn bên suối

Vương vấn lòng không nỡ bước chân qua.

 (*). Thuốc Quinine – một loại thuốc kháng sinh điều trị bệnh sốt rét. 

NGUYỄN CÔNG KÝ

                                                 

TIẾNG CON CHIM LẠ

                            (Thương nhớ Toàn)

Chúng mình đặt cậu nằm đây

Một bên dòng suối, cạnh cây lim già

Sao giờ tìm mãi chẳng ra

Bàn tay rớm máu vẫn là đất nâu?

Nén nhang biết cắm vào đâu

Khôn thiêng hiển hiện … vài câu đi Toàn

Đường về đèo dốc ngút ngàn

Trước bàn thờ mẹ, lệ tràn … thưa sao?

Đoạn đành cúi lạy rừng Lào

Xin vốc cát bụi chiến hào năm xưa

Bỗng nghe ngào ngạt hương đưa

Tiếng con chim lạ cũng vừa hót sang…

                                                   Hạ Lào mùa mưa 1995

.

Ảnh: Minh Chiến

MAI NAM THẮNG

HOA LOA KÈN

Người nép bên hoa đã thành vĩnh cửu

Người chia tay hoa đã hóa vô danh

Hóa cánh rừng sốt rét tái xanh…

Hóa vầng trăng hạ tuần ối đỏ!

Chỉ còn lại tháng Tư thiếu nữ

Trắng kiêu sa lộng lẫy Hà Thành

Trắng tinh khôi lời hẹn hò thứ nhất

Trắng dịu dàng năm cánh mỏng xinh…

Và tháng Tư hồi âm

Mùa hoa nâng những bước chân thần tốc

Mùa hoa dâng bản hùng ca náo nức

Riêng những nốt trầm tê tái rụng về hoa

Sớm mai này tháng Tư

Chị lặng lẽ thắp hoa

Sau hương khói…

nụ cười nhói trắng!

CỎ DUYÊN

Ngày chưa em anh từng với cỏ

Xanh vô tư quà tặng của đất trời

Tình yêu anh thảo nguyên từ ấy

Cỏ duyên cơ ám ảnh kiếp người

Tuổi hai mươi khoác màu áo cỏ

Những ban mai run rẩy lối sương

Cỏ non tơ bên chiến hào tở mở

Cỏ bừng bừng đêm lửa na-pan!

Tuổi hai mươi dằng dặc Trường Sơn

Bao vuông cỏ mảnh hồn chiến sĩ

Qua mùa hạ trăng sao mộng mị

Cỏ bời bời ký ức xa xanh…

Anh đâu ngờ một sớm hao hanh

Thu bất chợt rỡ ràng nắng cỏ

Mơ hay thực chẳng cần biết nữa

Mặc con tim loạn nhịp ve sầu

Mặc nắng mưa tóc cỏ pha màu

Xin chân thật gieo mình bên cỏ biếc

Ngắm bao dung trời xanh tinh khiết

Như chưa hề năm tháng bão dông…

PHƯỢNG HỒNG THẠCH HÃN

Đỏ như mùa hè năm Một Chín Bảy Hai

Lửa rừng rực Đông Hà, Quảng trị

Một sớm giảng đường lặng im hàng ghế

Sân trường Bách Khoa xúng xính những binh nhì…

Đỏ như đất chiến hào vừa lấp xuống lại cày lên

Loang lổ mặt sông đêm chới với…

Đỏ mắt mẹ mấy mươi năm ngóng đợi

Miền bạt ngàn bia mộ một dòng tên!

Kìa mùa hạ đang trôi…

Kìa mùa hạ đang dâng!

Những gương mặt như quen

Những ánh nhìn như nói

Ve ran…

Ve ran…

Đôi bờ nắng xối

Xanh nghẹn ngào Thạch Hãn những mùa hoa…

MIÊN DI

DƯỚI VÒM SỮA MẸ

Mẹ Tổ quốc tôi

đôi bầu ngực đảo

bốn nghìn năm nhức sữa nuôi con

dưới vòm sữa Mẹ

từng con sóng vẫn làm điều của sóng

sóng hiền lành và sóng biết bão giông

chúng con lớn lên

theo nhịp ru thiêng dưới vòm sữa hiền từ

lớn lên từ những vết găm trong trang sử

loang đầy máu cha ông

đứng trước biển chiều váng vất

cổ tích còn rắc lông ngỗng đến ngày nay

đứng trước biển buổi chiều sự thật

có một ngày nén lại bởi hờn căm

dưới vòm sữa Mẹ

ai không thấy quê hương mình chảy máu?

vết thương sâu quay quắt góc địa cầu

dưới vòm sữa Mẹ

sự thật không thể nào ít hơn sự thật

có một ngày nén lại bởi ngàn năm.

Tập Thơ Chào Mừng Kỷ Niệm Ngày Giải Phóng Miền Nam, Thống Nhất Đất Nước

Nhân dịp kỷ niệm 44 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, Ban Biên tập xin tổng hợp và chia sẽ đến bạn đọc của chuyên mục Góc đoàn viên những bài thơ viết về ngày 30-4 hay, mới và ý nghĩa nhất.

Tác giả: Phạm Thành

Ngày chiến thắng tưng bừng lịch sử

Bốn mươi năm vẫn cứ ngân vang

Cờ bay trên khắp bản làng

Ngày 30 ấy sang trang nước nhà !

Bao xương máu chúng ta đã đổ

Còn hàng ngàn ngôi mộ vô danh

Mẹ già con dại sao đành

Đợi ngày chiến thắng mong anh trở về

Từ thành thị thôn quê đất nước

Đều chờ ngày ta được sum vầy

Non sông một mối từ đây

Bốn mươi năm ấy chưa ngày nào quên

Chiến trận đã vang rền súng nổ

Dương Văn Minh thất thố xin hàng

Lá cờ chiến thắng vinh quang

Nóc dinh Độc Lập đàng hoàng tung bay !

Đất nước đã từng ngày đổi mới

Hàng năm ta nhớ tới nơi này

Dựng xây Tổ Quốc hôm nay

Vui mừng chiến thắng vang đầy núi sông!

HÀO KHÍ NON SÔNG 30/4 Thơ: Trần Thanh Phong

Mừng đất nước qua cơn binh biến

Thời điêu tàn ai khiến đau thương

Hờn căm lũ giặc khôn lường

Gieo bao khốn khổ tai ương nước nhà

Giờ đã thấy muôn hoa đổi mới

Một màu xanh phơi phới bên lòng

Qua rồi cuộc sống long đong

Vươn lên giàu mạnh theo dòng thời gian

Ta nước Việt gian nan chẳng ngại

Khí anh hùng khoan khoái hiên ngang

Dẹp bao nhiêu kẻ hung tàn

Xây đời no ấm khải hoàn vang ca

Giờ tuổi trẻ chúng ta dựng nước

Đẹp cho đời tiếp bước cha anh

Giữ cho non nước yên lành

Một màu hoa gấm mãi xanh hòa bình

Mừng kỷ niệm quang vinh chiến thắng

Ngày non sông nối thẳng nói liền

Để cho con cháu Lạc – Tiên

Muôn đời ghi nhớ lời nguyền cha ông.

Theo tiếng gọi non sông đất nước

Tôi lên đường tiếp bước Cha anh

Trường sơn xây lũy giăng thành

Lều tranh võng ngủ mong manh gió lùa

Đường đất đỏ trời mưa trơn ướt

Đá tai mèo vết xước thêm sâu

Máy bay oanh tạc trên đầu

Đôi chân vững bước bên nhau một lòng

Trút căm hận diệt xong lũ giặc

Nối ba miền từ Bắc tới Nam

Yên bình một dải giang san

Không còn thấy cảnh cơ hàn bom rơi

Tiếng Bác gọi từng lời vang mãi

Rừng đại ngàn nắng trải mưa sa

Giặc kia cam cướp nước nhà

Đồng lòng đánh đuổi không tha chúng mày

Mùa săng lẻ rừng cây xanh lá

Đọc thư nhà nhớ quá quê hương

Lặng im tiếng súng chiến trường

Ngắm trăng lơ lửng đêm sương lạnh dần

Máy bay địch bao lần vòng tới

Pháo đạn cùng cày xới không trung

Đoàn quân nối mãi điệp trùng

Tiếp thêm sức mạnh anh hùng tiến lên

Ngày lịch sử không quên năm ấy

Tháng tư về sóng dậy muôn nơi

Sao vàng cờ đỏ đầy trời

Vẻ vang đất nước con người Việt Nam.

THƠ KHOÁN THỦ: MỪNG NGÀY GIẢI PHÓNG

Thơ: Sen Nguyễn

LỜI thúc giục trào sôi nhiệt huyết BÁC con người nước Việt kính yêu GỌI dân nhắc nhở nhiễu điều MỞ lòng trung dũng diệt tiêu địch thù

SOI vầng sáng phục thu lũ giặc ĐƯỜNG rạng ngời ghi khắc ở tim LỐI đi của Đảng không chìm NGHĨA tình non nước nguyện ghim đáy lòng

ANH người lính tình trong đáy dạ HÙNG dáng đi chẳng ngã sai đường TRÍ hồng minh mẫn quyết dương NỔI bao bão tố ửng hường bước chân

TRỜI đất Việt đang dần thay đổi ĐÔNG lạnh tàn dẫn lối ngày xuân VIỆT ta rồi sẽ quây quần NAM mừng trận thắng …bạo quân lụy tàn

RỰC rỡ đẹp muôn vàn tô điểm SÁNG cờ bay vẫy chiếm cả trời MÂY về gợi sắc nào vơi HỒNG trao đỏ lá tặng đời ánh sao

VUI mừng hội tuôn trào hạnh phúc NGÀY đổi thay phải phục công Người GIẢI trừ lũ giặc bới bươi PHÓNG đi tàn bạo ..tiếng cười rộn vang

BỞI mưu trí vững vàng thắng lợi CÔNG rạng ngời đã tới đỉnh cao TOẠI vui ngày tháng tự hào THÀNH này chắc vững Người trao giống nòi

LỜI BÁC GỌI MỞ SOI ĐƯỜNG LỐI NGHĨA ANH HÙNG TRÍ NỔI TRỜI ĐÔNG VIỆT NAM RỰC SÁNG MÂY HỒNG VUI NGÀY GIẢI PHÓNG BỞI CÔNG TOẠI THÀNH.